Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Mùa Đông Dài


Phan_34

Chương 53

 

Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀DĐLQĐ

Đả tự: webtruyen.com

Khi quay lại phòng bệnh, lão Hà đã tỉnh lại, không biết đang nói gì với bà Điền, chỉ nghe thấy bà càu nhàu: "Mấy hôm nữa cứ ở đây đi, chúng ta vẫn xoay được tiền viện phí, chờ đến khi có kết quả kiểm tra thì hãy nói chuyện xuất viện, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến cửa hàng của ông, đóng cửa vài ngày cũng không phá sản được."

Lão Hà cũng đành chịu, đành phải nhẹ nhàng nháy nháy mắt với Hà Tiêu.

Hà Tiêu nở nụ cười, chóp mũi lại chua chua. Cô thu hồi cảm xúc đó lại, hỏi lão Hà: "Cha, có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"

Lão Hà gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, không cần lo lắng đâu, không có chuyện gì lớn ."

"Con biết rồi." Cô ngồi xuống bên cạnh mép giường, dém lại góc chăn cho ông, "Nhưng mà bác sĩ Đồ nói, tình huống của ba thì vẫn nên ở lại bệnh viện vài ngày cho tốt, cẩn thận kiểm tra một chút, để xem xem rốt cuộc có bệnh gì không."

"Ba thì có thể có bệnh gì chứ." Giọng nói của lão Hà mệt mỏi, vỗ vỗ mu bàn tay của Hà Tiêu, rồi không nói thêm gì nữa.

Từ giọng nói của ông, Hà Tiêu cũng biết, bọn họ không thể lừa ông được. Có lẽ ông cũng sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên hôm nay mới bình tĩnh như vậy. Từ rất lâu rồi, cô cũng biết rõ, ba cô sẽ không để cho người khác thao túng suy nghĩ của mình.

Cũng bởi vì điều đó, nên Hà Tiêu mới càng cảm thấy khó chịu.

Đợi đến khi lão Hà lại ngủ thiếp đi, bà Điền Anh gọi Hà Tiêu đi ra ngoài, đưa cho cô chìa khóa xe, bà nói: "Ba con còn phải ở đây vài ngày nữa, cho nên con về lấy cho ba mẹ mấy bộ quần áo và đồ dùng rửa mặt. Thời tiết không tốt, con cũng đừng gấp gáp, đi đường chậm một chút."

Nắm chìa khóa xe ở trong tay, Hà Tiêu có phần không kìm chế được: "Mẹ ..."

"Con bé này, khóc cái gì chứ!" Điền Anh buồn cười, vỗ nhẹ xuống bả vai của Hà Tiêu, "Hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi rồi, vẫn dễ rơi nước mắt như vậy à..."

"Ba con làm sao bây giờ?" Cô cúi đầu nghẹn ngào.

"Còn có thể làm thế nào? Có bệnh thì chữa bệnh thôi!" Điền Anh thắt chặt khăn quàng cổ cho cô, "Kết quả kiểm tra còn chưa có, ai biết được sẽ như thế nào, nếu mà tệ nhất ..."

Hà Tiêu giương mắt nhìn bà, chỉ thấy Điền Anh tạm dừng lại, rồi lại khôi phục như trước, "Dù tệ nhất, vậy cũng phải chữa trị." Sau khi thắt lại khăn quàng cổ, bà vỗ vỗ quần áo của cô: "Được rồi, mau đi đi."

Dường như có thể yên lòng hơn một chút, Hà Tiêu nhíu nhíu lông mày, bước nhanh rời đi.

Hai ngày sau đó, bệnh viện bố trí kiểm tra mấy hạng mục cho lão Hà.

Hà Tiêu khẩn trương đi theo quan sát, đến bác sĩ cũng không có biện pháp. May mắn là trưởng bối của Đồ Hiểu, cũng biết quan hệ giữa hai người, nên chỉ cười nói mình có thêm một người hầu nhỏ.

Thời gian chờ đợi kết quả không đến một tuần, nhưng đối với những người trong Hà gia mà nói, lại dài đằng đẵng như một năm vậy. Hà Tiêu xin nghỉ đông, hàng ngày đều ở bệnh viện giúp chăm sóc, đầu tiên là không yên lòng về lão Hà, thứ hai là muốn thay cho mẹ để bà đi về nghỉ ngơi. Nhưng cô làm sao có thể khuyên bảo được bà Điền Anh, nói là Hà Tiêu chân tay vụng về sẽ không chăm sóc người khác được, thật ra thì Hà Tiêu biết rõ, trong lòng bà vô cùng lo lắng và sốt ruột, không ít hơn so với cô một chút nào.

Lão Hà trải qua cuộc sống cơm tới thì há miệng, quần áo đến thì vươn tay, ngày nào cũng tỏ ra thích thú : "Ba phục vụ mẹ con các con bao nhiêu năm như vậy rồi, rốt cuộc đến phiên ba được hưởng thụ một lần."

Mỗi lần như vậy thì bà Điền cũng phải trừng mắt nhìn ông: "Đúng vậy, còn đến bệnh viện mà hưởng thụ nữa!"

Ở cùng một bệnh viện, nên Lỗi Lạc và Đồ Hiểu cũng thường đến đây thăm ông, cũng không nói một chữ nào về chuyện khối u não, chỉ toàn nói về chuyện khi bọn họ còn bé .

Bởi vì sự kiện dây chuyền ngọc trai, nên đối với Lỗi Lạc, có thể nói là bà Điền đã khắc sâu ấn tượng. Nên giọng nói cũng không thoải mái, nhìn thấy con gái và cô ấy đã làm hòa, bản thân cũng làm mẹ nên cũng không so đo. Bà từng âm thầm hỏi Hà Tiêu.

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại làm hòa với con gái nhà họ Trác vậy, hồi nhỏ hại con chưa đủ thảm à?"

Hà Tiêu buồn cười nhìn mẹ mình: "Ngài còn nhớ rõ nhỉ, cô ấy đã sớm hoàn lương rồi, bây giờ đang ở chung một chỗ với Hồng Kỳ, cũng chuẩn bị kết hôn rồi."

Bà Điền Anh ồ một tiếng: "Cũng tìm quân nhân à?" Bà bĩu môi, "Tại sao mọi người đều không thể rời khỏi bộ đội đại viện vậy nhỉ."

Hà Tiêu hơi bất mãn, nho nhỏ nói thầm: "Làm lính thì có gì không tốt?"

Điền Anh liếc xéo cô: "Tôi nào dám nói làm lính không tốt? Cứ cho là con gả đi rồi, chờ mẹ với ba con già rồi, bị ốm phải đến bệnh viện, con xem xem cậu ấy có thể rút ra thời gian cùng con đến phục vụ hai chúng ta không, nhìn xem đến lúc đó có phải chỉ có một mình con bận trước bận sau hay không nhé!"

Hà Tiêu nghĩ thầm nào có chuyện như vậy, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, lão Hà nằm viện một tuần nay, người nào đó còn đang bận huấn luyện dã ngoại nên chưa tới thăm một lần. Dù ngày hôm trước Giáo sư Triệu đã đến thăm một lần, nhưng mẹ cô vẫn cảm thấy Trình Miễn không đáng tin cậy, về sau cũng không thể trông cậy hết vào bốn ông bà già trong nhà chứ?

Trong lòng Hà Tiêu cũng không trách Trình Miễn, bởi vì ngay từ đầu, cô đã không có ý định nói cho anh biết trước khi kết quả kiểm tra được đưa ra, Triệu Tố Uẩn ở bên kia cũng nóng nảy tra hỏi nên cô không thể không nói. Thời gian chờ đợi rất đau khổ, cho nên cô không muốn khi anh đang bận rộn không phân thân ra được lại còn khiến anh lo lắng.

Nói không hề cảm thấy mất mát một chút nào, đương nhiên là gạt người rồi. Hà Tiêu cảm thấy, bây giờ đối với Trình Miễn cô càng ngày càng ỷ lại, nếu như anh có thể ở bên cạnh giúp đỡ, vậy thì có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Đêm trước ngày kết quả được đưa ra, Hà Tiêu và Điền Anh cùng ở lại bệnh viện.

Trong phòng bệnh chỉ cung cấp một chiếc giường ngủ cho người thân, Hà Tiêu mang giường xếp mà Lỗi Lạc dùng khi trực đến, cô cố chịu đựng mà ngủ. Bởi vì cô biết rõ, một đêm này cô sẽ không ngủ được.

Cha mẹ hai người đã chìm vào giấc ngủ ngon. Nửa đêm Hà Tiêu tỉnh lại, chỉ nghe thấy hô hấp nhàn nhạt của hai người, đều đều kéo dài. Cô cười nghĩ, rốt cuộc bản thân vẫn ít tuổi, tố chất tâm lý hoàn toàn kém so với người đã sống nửa đời người. Ngồi trên giường xếp ngây ngô mất một lúc, cô khoác tạm chiếc áo khoác quân đội lên người, đẩy cửa ra, lặng lẽ đi ra ngoài.

Cả một tầng lầu đều rất an tĩnh, ở bên ngoài, ngoại trừ y tá trực ban ra, trong hành lang cũng chỉ có một mình cô. Hà Tiêu lặng lẽ đi đến cuối hành lang, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng ở bên ngoài, khoảng không gian đen kịt, không nhìn thấy được một chút xíu ánh sao nào.

Đứng yên một chỗ một lúc lâu, Hà Tiêu cảm thấy hai chân hơi tê tê, nên mới kéo kéo quần áo, ngồi lên trên một băng ghế ở bên cạnh. Cô không vội trở về, dù sao nằm ở đó chỉ lăn qua lộn lại, còn không bằng ngồi im lặng ở đây một lát, để tránh ầm ĩ tới giấc ngủ ngon của ba mẹ.

Hơi buồn chán, cô lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi, không như ý nguyện, tất cả các ván đều thua, Hà Tiêu không khỏi cảm thấy hơi uể oải. Ném điện thoại sang một bên, đầu dựa vào tường, từ từ nhắm mắt lại. Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, còn có tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Đã trễ thế này, còn có ai đến vậy?

Cô từ từ mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen láy quen thuộc, sau đó, hơi ngạc nhiên.

Trình Miễn cũng không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cô, anh hơi ngừng lại một chút, rồi lại bước nhanh lên lầu, đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Trời lạnh như thế này, sao lại ngồi ở đây vậy?"

[Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại☀DĐLQĐ]

Hà Tiêu chưa phản ứng kịp, chỉ thấy anh cúi người xuống, cài hết cúc áo của áo khoác quân phục cho cô. Cô cười khe khẽ, bắt lấy cánh tay của anh lại: "Sao anh lại đến vào lúc này?"

Trình Miễn chỉ cúi đầu, rầu rĩ nói: "Nếu như em chịu nói cho anh biết, chỉ sợ anh còn có thể đến sớm hơn."

Hà Tiêu bĩu môi: "Nói cho anh biết làm gì? Dù sao cũng phải đợi."

Trình Miễn cũng không bị sự giác ngộ này của cô làm cảm động, vẫn dùng giọng nói không tốt mà nói với cô như cũ: "Đừng ngồi ở đây nữa, đứng dậy đi về phòng bệnh đi."

[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ]

"Em không muốn về." Cô không buông tay, "Trở về cũng không ngủ được, anh ngồi ở đây nói chuyện với em một lúc được không?" Cô nhìn anh, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt trong suốt vô cùng.

Trình Miễn nhìn lại, cũng biết không rút ra được. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của cô, xem như là đồng ý.

Đêm xuống, ghế dài lạnh vô cùng.

Trình Miễn bế Hà Tiêu lên, để cô ngồi trên đùi của mình. Hà Tiêu cũng tiện thể mà làm ổ trong lòng anh, cảm giác cực kì ấm áp và thoải mái.

[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ]

"Trở về lúc nào vậy?"

"Tối hôm nay." Trình Miễn nói, "Gọi điện thoại cho em thế nào cũng không gọi được, khi nhận được điện thoại của giáo sư Triệu mới biết chú Hà nhập viện rồi, trái lại bên chỗ em lại quá yên tĩnh, một tin nhắn cũng không có."

Hà Tiêu cọ cọ trên bả vai của anh, giống như là lấy lòng. Trình Miễn cúi đầu hôn lên mái tóc dài mềm mại của cô: "Bao giờ thì có kết quả?"

"Ngày mai."

"Nói như vậy thì anh đến rất đúng lúc." Anh cười, "Anh với em, cùng nhau chờ nhé."

Hà Tiêu đồng ý luôn, không có lời dư thừa.

Trình Miễn ôm chặt lấy cô: "Mệt à?"

"Không có." Cô hạ thấp âm giọng, "Chỉ là, nghĩ đến một số chuyện."

"Chuyện gì?" Anh hỏi.

"Mấy câu chuyện cũ, đều về lão Hà và mẹ." Hà Tiêu cười, từ từ nhớ lại, " Buổi sáng ngày hôm qua, không biết lão Hà cáu kỉnh cái gì đó, cứ không chịu uống thuốc. Trong cơn tức giận, mẹ em đã nói sớm biết người này khó hầu hạ như thế này, ban đầu nên kiên quyết hủy hôn. Lão Hà nghe xong còn đặc biệt hài lòng."

Trình Miễn nhướng nhướng lông mày: "Lúc còn trẻ bác trai và bác gái cũng từng ầm ĩ như vậy à?"

Hà Tiêu cũng cảm thấy thú vị, "Em cũng mới được nghe nói."

Cácbạntheodõitruyệntại+DĐLQĐ

Lúc Lão Hà còn trẻ, trong nhà rất nghèo, mặc dù dáng vẻ không tệ lắm, những người chịu gả cho ông cũng không nhiều lắm. Theo lời của bà Điền nói lại là bà khi còn trẻ ngu ngốc mới đồng ý xem mặt với ông ấy, đính hôn không bao lâu thì bà liền hối hận, muốn từ hôn, liền viết lá thư gửi đến bộ đội.

Lúc ấy lão Hà chỉ là một nhân viên văn thư trong doanh trại, nổi tiếng là người bị trắc trở trong chuyện kết hôn, thật vất vả đơn vị mới giới thiệu cho một người, còn chưa vui mừng được mấy ngày, dã nhận được thư từ hôn từ nhà gái. Không chịu nổi đả kích, ngay đêm đó thì bắt đầu phát sốt, sốt chừng mấy ngày liền. Trạm trưởng hết biện pháp rồi, nên viết một lá thư cho vợ chưa cưới Điền Anh của lão Hà. Câu nói đầu tiên chính là: chúng tôi đều nhất trí cho rằng, Hà Húc Đông, là một đồng chí tốt!

"Mẹ ta không chịu nổi áp lực của tổ chức, nên thu hồi thư từ hôn, đợi đến lễ mừng năm mới ba em được nghỉ phép về nhà, hai người liền kết hôn luôn cho xong."

Trình Miễn nghe vậy, nhạy bén nói: "Thì ra còn có một chiêu như vậy, để lần sau anh cũng thử một lần xem sao?"Cácbạntheodõitruyệntại☢DĐLQĐ

Hà Tiêu liếc mắt nhìn anh, vươn tay ra nhéo lỗ tai của anh: "Ít nghĩ bậy nghĩ bạ đi."

Trình Miễn cười: "Sau đó thì sao?"

Sau đó? Về sau cũng chỉ là một cặp vợ chồng bình thường với những vấn đề nhỏ trong cuộc sống. Khi đó cấp bậc của lão Hà không đủ, có con rồi cũng chỉ có thể để vợ ở nhà. Ông bà nội bởi vì Hà Tiêu là con gái, nên rất ít khi quan tâm đến bọn họ, Điền Anh cũng chỉ có thể ở nhà một mình chăm con, tất cả khổ sở đều tự mình nuốt xuống, đợi đến khi lão Hà được nghỉ phép về nhà, nhìn thấy sắc mặt gầy yếu, khô vàng của vợ, nước mắt liền rơi xuống ngay lập tức. Đáng tiếc ông là người con có hiếu, nên không có cách nào nói gì với cha mẹ, vì vậy cho đến khi Hà Tiêu bốn năm tuổi, lão Hà mới được cân nhắc, bộ đội sắp xếp cho theo quân, cuộc sống của bọn họ mới tốt hơn một chút.

"Ở trong ấn tượng của em, lão Hà vẫn luôn là người cha tốt, người chồng tốt. Đối với mẹ em, ông ấy cưng chiều và bao dung đến trình độ quả thật anh sẽ không cách nào tưởng tượng được, dĩ nhiên, ông ấy cũng rất thương em. Ông thường nói, ở nhà em, ông là người không có địa vị nhất, tùy mẹ con em sai bảo." Hà Tiêu nói xong, khóe môi hơi cong lên, "Thật ra thì em biết rõ, những năm gần đây, ông đều cố gắng hết sức để đền bù cho mẹ con em, nhất là mẹ em. Bởi vì ông đắc tội mẹ em sáu, bảy năm, nên ông mới tự phạt mình dùng cả đời để đền bù."

Hiếm khi thấy Trình Miễn im lặng, đến bây giờ anh mới sâu sắc cảm nhận được sự phản đối của bà Điền Anh với những lời anh nói. Chỉ vì từng trải qua, cho nên mới hiểu được.

"Đừng buồn." Anh vuốt ve đầu Hà Tiêu.

"Em không buồn." Hà Tiêu ngồi dậy, nở nụ cười với anh, "Khi đó em còn nhỏ, về những chuyện này, cũng không nhớ rõ. Ấn tượng sâu sắc duy nhất, là mùa đông năm bốn tuổi đó."

Cácbạntheodõitruyệntại_DĐLQĐ

Mùa đông năm ấy, Điền Anh bị bệnh, Phải nhập viện. Sợ Hà Tiêu ở nhà chồng một mình không có ai chăm sóc, nên giao phó cô cho chị gái của bà, cũng chính là dì của Hà Tiêu. Khi đó, tuy nói Hà Tiêu không hiểu chuyện, nhưng vẫn biết mẹ không thoải mái, nên cũng ngoan ngoãn ở nhà dì, không làm làm ầm ĩ muốn gặp mẹ. Khi đó sắp đến tết âm lịch, mỗi buổi tối đều có rất nhiều người đến nhà dì, vây quanh lò lửa uống trà nói chuyện phiếm. Cô chơi đùa với con gái của dì, lấy mạt chược ra xếp thành đống.

Có một buổi tối, khi cô đang chơi vui vẻ, chị họ đột nhiên vỗ vỗ đầu của cô. Nhìn theo phương hướng của chị ấy, Hà Tiêu nhìn thấy có một người đứng ở cửa phòng, mặc áo khoác quân phục, trên người là vẻ phong trần mệt mỏi và chật vật. Nhìn thấy người kia, Hà Tiêu hoi lờ mờ nghĩ ra, đợi đến khi cô nhớ người này là ba cô thì người nọ đã xoay người đi trong chớp mắt, cũng không ở lại một phút nào.

"Sau này em mới hỏi lão Hà, em nói tại sao ba không đi vào gặp em, chỉ vội vã đi thăm mẹ em, cũng có thể rút lại một phút để nghe con gọi ba một tiếng ba chứ?"

"Thế chú Hà nói thế nào?"

"Ba em ấy à, ông ấy nói..." Khóe miệng Hà Tiêu vẫn có nụ cười, nhưng ánh mắt lại có một tầng hơi nước từ từ nổi lên, "Ông nói ông không dám vào, sợ vừa tiến đến ôm lấy em sẽ không nhịn được mà khóc lên trước mặt nhiều người như vậy."

[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ]

Cảm thấy thân thể cô đang run rẩy, Trình Miễn ôm chặt cô hơn: "Tiếu Tiếu...”

"Anh biết không? Chỉ cần em nhớ đến những lời này, thì lại cảm thấy khổ sở." Hà Tiêu vùi đầu vào hõm vai của Trình Miễn, nước mắt rơi vào trong quần áo của anh, nhiễm ướt một mảnh, "Trình Miễn, em không thể để mất ba em, em không có cách nào tưởng tượng ra có một ngày như thế."

"Sẽ không đâu." Trình Miễn hôn lên khuôn mặt ướt át của cô, "Sẽ không đâu, Tiếu Tiếu."

Hà Tiêu níu chặt quần áo của anh, khóc đến khổ sở. Giống như sự sợ hãi và lo lắng của mấy ngày nay đều được trút hết ra ngoài vào lúc này, cũng không thể kiềm chế được nữa.

Hết Chương 53

Chương 54: Kết Thúc

 

Đả tự Webtruyen.com

Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀DĐLQĐ

Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả.

Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi."

Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?"

"Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính, cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh."

Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh.

[Cácbạntheodõitruyệntại☢DĐLQĐ]

Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi."

Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm.

Sau khi có kết quả, Hà Tiêu và bà Điền cũng không thoải mái được bao lâu, bởi vì bệnh viện đã vạch ra kế hoạch trị liệu tiếp theo cho lão Hà.

Hà Tiêu không muốn cha mình sắp sáu mươi tuổi còn phải rạch một dao trên người, sợ sẽ không chịu nổi, liền hỏi bác sĩ xem có thể lựa chọn điều trị bằng thuốc hay không. Sau khi lão quân y suy nghĩ tỉ mỉ mới đưa ra đáp án, để bảo đảm an toàn, nên vẫn đề nghị làm phẫu thuật.

Trong quá trình chuẩn bị trước đó, Hà Tiêu cảm thấy bản thân đã mang khẩn trương của cả đời mình dùng hết rồi, lo lắng việc này lo lắng việc kia. So sánh ra, bà Điền còn bình tĩnh hơn nhiều.

Hai mẹ con các cô vẫn hầu hạ bên cạnh lão Hà, cho đến đưa người vào phòng giải phẫu. Trong nháy mắt cửa lớn bị đóng lại, dường như tất cả sức lực chống đỡ đều biến mất, hai chân bà Bà Điền Anh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

Bởi vì lúc trước bà Điền biểu hiện quá bình tĩnh, nên tất cả mọi người cũng không phòng bị, làm cho bà mạnh mẽ vấp ngã. Bản thân bà Bà Điền Anh mình cũng hơi ngượng ngùng: "Tại sao lại ngã xuống thế nhỉ."

Trình Miễn vội vàng đưa tay đỡ bà dậy, bà cười híp mắt nói không cần, nhưng không ngờ chân vừa chạm xuống sàn nhà thì lại trượt một lần nữa. Bà sửng sốt ngồi ở đó, sau đó thì gào khóc.

Hà Tiêu vội vàng ôm chặt bả vai của mẹ mình, chỉ nghe thấy bà Điền khóc vô cùng uất ức: "Tiếu Tiếu, Mẹ gả cho ba con hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên đưa ông ấy vào phòng giải phẫu, con nói xem tại sao lão đầu này không làm cho người ta bớt lo lắng vậy...."

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người ở đây là bật cười, sau đó thì lâm vào trạng thái xúc động.

Thường ngày, khi bà Điền Anh nhắc đến lão Hà phần lớn đều là trách mắng ông, trực tiếp tỏ ra lo lắng và đau lòng như vậy, đừng nói những người khác, ngay cả Hà Tiêu, cũng là lần đầu tiên thấy.

Hà Tiêu không hề nói gì, ôm bà vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào lưng của bà, để an ủi bà.

Có thể là ông trời biết nhiều người lo lắng cho ông như vậy, nên phẫu thuật vô cùng thuận lợi, mặc dù lão Hà phải chịu khổ, sắc mặt tái nhợt, nhưng hiếm khi được ngủ bình thản như vậy.

Bà Điền chăm sóc ông một tấc cũng không rời, dù Hà Tiêu khuyên nhủ nhiều lần, bà cũng không chịu đi nghỉ ngơi.

Đến cuối cùng vẫn là Trình Miễn đến khuyên bảo bà: "Dì, để con ở đây đi. Ngài và Tiếu Tiếu đã vất vả nhiều ngày như vậy, đều cần nghỉ ngơi, đừng để cho chú vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hai người với gương mặt tiều tụy."

Bà Điền hơi do dự: "Con...”

Trình Miễn cười cười: "Ngài yên tâm, tính cảnh giác của con cao, chú có chút động tĩnh gì thì con cũng có thể chăm sóc được."

Bà Điền quay đầu lại nhìn lão Hà, thuốc tê chưa hết tác dụng, ông đang ngủ say. Bà vẫn có chút không yên tâm dặn dò Trình Miễn: "Vậy con trông ông ấy một lát nhé, có chuyện gì con phải nhanh chóng gọi cho dì đó."

Trình Miễn luôn miệng nói đồng ý, lúc này bà Điền mới rời khỏi giường bệnh, để nguyên quần áo mà nằm lên giường nhỏ ở bên cạnh để nghỉ ngơi.

Hà Tiêu đi đun nước, quay lại nhìn thấy mẹ mình đã ngủ, có chút vui vẻ ngoài ý muốn. Chỉ thấy Trình Miễn đang ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn cô, trong mắt là vẻ đắc ý.

[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ]

Hà Tiêu rót chén nước cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Có mệt không."

"Không mệt." Trình Miễn cầm tay của cô, "Đi ngủ một lát đi, anh ở đây trông là được rồi."

Hà Tiêu không nhúc nhích.

Bởi vì lão Hà bị bệnh, Trình Miễn xin nghỉ nốt những ngày phép còn lại, canh giữ ở bệnh viện với hai người. Mắt thấy còn vài ngày nữa sẽ hết ngày nghỉ phép, mà trước đó, bọn họ còn nói sẽ tranh thủ mấy ngày nghỉ này đi lĩnh chứng...

"Sao vậy?" Thấy cô không nói lời nào, Trình Miễn nhỏ giọng hỏi.

"Em đang suy nghĩ, tại sao mỗi lần chúng ta dự định lĩnh chứng thì cũng phải có chút chuyện xảy ra." Lần đầu tiên là sự kiện ô long, Diệp Hồng Kỳ hi sinh, lần thứ hai là lão binh giải ngũ, lần này, lại đến phiên lão Hà ngã bệnh.

Ngẫm lại thật đúng là như vậy.

Khóe miệng Trình Miễn hơi nhếch lên: "Quá tam ba bận, em yên tâm đi."

"Em không lo lắng có được hay không."

Hà Tiêu bĩu môi, khiến Trình Miễn nhéo vào bên má cô một cái: "Mạnh miệng."

Hai người nhìn nhau rồi cười, vào giờ phút này tất cả đều là dư thừa.

Sau khi phẫu thuật, hiệu quả hồi phục của lão Hà rất tốt, chưa đến hai tuần lễ đã có thể xuất viện rồi.

Tất cả ngày nghỉ của Trình Miễn đều tiêu phí ở đây, điều này làm cho lão Hà hơi ngại ngùng, tranh thủ lúc anh và Hà Tiêu đi ra ngoài ăn cơm, lặng lẽ nói với bà Điền Anh: "Tôi thấy, tiểu tử nhà họ Trình này cũng đáng tin đó."

Bà Điền liếc mắt nhìn ông: "Đã bao giờ tôi nói nó không đáng tin cậy?"

Lão Hà ừ một tiếng, "Vậy tôi nghe ý tứ này của bà, chắc là không phản đối hai đứa chúng nó rồi hả ?"

"Dừng lại." Bà Điền trừng ông, "Đây là hai chuyện khác nhau, ông đừng có nói thay hai chúng nó để lôi kéo tôi."

"Bà ấy à." Lão Hà không thể làm gì, "Cứ cứng rắn mãi vậy, nếu mà nói, ai có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà hơn bà chứ?"[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ]

Rốt cuộc lão Hà cũng nói điểm mấu chốt.

Hà Tiêu do bà Điền Anh một tay nuôi nấng, không cần biết sau này ông đền bù như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Cho nên tính cách của con gái như thế nào, người bạn già này của ông là người rõ ràng nhất. Cũng bởi vì này, bà mới lo lắng, bởi vì trong lòng bà cũng rõ ràng, cô con gái này, nếu thật sự nhận định một người, thì cho dù bà có phản đối như thế nào, cũng chỉ có thể là người đó mà thôi. Nhưng dù sao bà cũng là một người mẹ, vừa từ nhỏ đến lớn con gái đều đi theo bên cạnh mình, làm sao có thể cam lòng cho con gái chịu nỗi khổ mà mình đã từng chịu?

Bà Điền Anh không muốn làm khó con gái của mình, nhưng vừa nghĩ đến thân phận là quân nhân của Trình Miễn, quả thực lại có phần rối rắm.

"Trong lòng tôi rõ ràng, nhưng rõ ràng thì có ích lợi gì." Bà Điền Anh nói xong, lại thở dài, "Nuôi con gái hai mươi mấy năm, đến cuối cùng cũng muốn thành người nhà người ta."

Xem lời nói này.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_35 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .